Nước Anh với con đã không chỉ là “YÊU” – chia sẻ của một du học sinh

Ở đây, con gặp một người thầy – Jessica. Rồi Jessica trở thành một người bạn – luôn lắng nghe, cho con những lời khuyên khi con gặp khó khăn.

Chẳng biết từ khi nào những trang lưu bút của con tràn ngập một màu sắc mới, một làn gió mới, mang tên – ANH. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, con gái ba sẽ bước sang tuổi 20, lại một sinh nhật nữa không có ba mẹ và gia đình ở bên nhưng con biết, con sẽ chẳng bao giờ cô đơn. Nước Anh cũng ủ ấm, cũng yêu thương con như ba mẹ, như Hải Phòng, như Việt Nam yêu quý vậy! Có lẽ vì thế mà giờ đây, nước Anh trong con cũng được đặt cạnh hai chữ “QUÊ NHÀ”.
yoga-cung-jessica-va-josie1
1. Brighton – Tình người… Tình thân.
Ba có nhớ ông bà chủ nhà năm ngoái của con không? Kì nghỉ lễ vừa rồi, con mới về thăm. Đi đến cửa nhà số 97 đường Ditchling ấy, con lại thèm cái cảm giác mỗi ngày đi bộ đến trường: lên rồi lại xuống dốc. Nhớ mỗi bữa cơm, ông chủ nhà luôn nhắc con phải ăn nhiều rau, thi thoảng còn “If you don’t eat salad, I will tell your father”. Nhớ những buổi chiều chớm hè, nhà chỉ có một mảnh vườn nho nhỏ mà cả nhà “tranh nhau” ngồi tắm nắng. Nhớ cả buổi tối con bị đau dạ dày, bà chủ nhà thức trắng đêm chăm con. Nhớ luôn những buổi đi chơi, nghe ca nhạc hay cắm trại ngoài trời, ăn đồ nướng. Mỗi lần quay lại, là kỉ niệm và nỗi nhớ cứ ùa về. Một năm thôi nhưng với con, nơi ấy như là quê hương thứ hai – gia đình thứ hai. Con gái ba may mắn ba nhỉ! Đi đến đâu con cũng gặp những con người bình dị, lòng ngập tràn yêu thương.

Ở đây, con gặp một người thầy – Jessica. Rồi Jessica trở thành một người bạn – luôn lắng nghe, cho con những lời khuyên khi con gặp khó khăn. Giờ đây, Jessica là người chị, quan tâm, lo lắng cho con như cách chị gái vẫn thường làm; Yêu thương, chăm sóc con như một thành viên trong gia đình. Trong mỗi câu chuyện, email hay chỉ một vài dòng tin ngắn, ba có thể thấy rất nhiều “I miss you”, “I miss you more”. Con và Jessica luôn bắt đầu câu chuyện bằng việc phân rõ ai nhớ ai nhiều hơn. Có nỗi nhớ nào đếm được đâu ba nhỉ! Và cứ thế ở nơi ấy, con tìm thấy TÌNH THÂN.

2. Leeds – TÌNH BẠN mới.
Rời Brighton và đến Leeds là một sự thay đổi rất lớn với con. Lần đầu tiên, con sống ở một thành phố không có BIỂN. Sinh ra và lớn lên tại một thành phố biển, con nuôi dậy trong mình tình yêu biển nồng nàn; và đi đến đâu, chỉ khi nhìn thấy biển, con mới cảm nhận được – hơi thở của quê hương. Những ngày đầu đến Leeds, con nhớ biển, nhớ NHÀ, thèm được nghe tiếng sóng vỗ vào bờ, tiếng gió vi vu. Vì thế mà tự trong lòng, con nhận định – Leeds – chẳng phải là thành phố dành cho con. Có đôi lúc con cũng hối hận, băn khoăn – phải chăng con đã bước sai ở một ngã đường nào đó!

Đặt chân đến Leeds lúc 5h sáng sau một chuyến bày dài, và gần 7 giờ ngồi xe, con vứt mình xuống giường của kí túc như chẳng kịp đợi. Tỉnh dậy mới nhận ra, giường con nằm chưa có ga, chưa có gối, 2 cái vali nằm “đơ” trên đất và cả căn phòng tràn ngập mùi XA LẠ.

Cộc… cộc…

– Hey, My name‘s Vicky. I live next door.

– Hello. My name is Cait. I am in the opposite room.

– Hi, I am Becky, room 1…

– He..llo! My name is Hong. I just arrived this morning.

Vừa mở cửa ra con đã bất ngờ nhận được một cái ôm từ một đôi tay lạ và một “tràng” giới thiệu như vậy đó ba à! Rồi sau đó con mới biết, cô bạn ôm con là Vicky – sống phòng bên cạnh. Những người bạn mới trong kí túc ai cũng nhiệt tình. Họ dành thời gian dẫn con đi quanh trường cho biết lối, dẫn con đến văn phòng trường để xin bản đồ, lấy thông tin,… và họ quan tâm con như những người bạn đã thân thiết từ lâu. Nước Anh – cho con TÌNH BẠN mới.

– Hi. Where are you from?

– Vietnam.

– Hey, I come from Vietnam too.

Và con có người bạn Việt đầu tiên – cô bé có khuôn mặt tròn và một chiếc mụn ruồi rất đặc biệt bên má phải. Cô bé mà mỗi lần Skype con vẫn thường nhắc đến đó ba à! Từ những ngày đầu quan tâm nhau vì là người “mình”, chúng con trở thành những người bạn thân thiết sau khi tìm thấy ở nhau những sở thích chung “quái dị”, hay cách suy nghĩ “khác người”. Dù chỉ hơn My một tuổi nhưng con cảm thấy, mình có trách nhiệm của một người chị. Con tìm thấy cảm giác của gia đình.

Lần trước Skype, con có kể với ba và cả nhà về ngày Việt Nam tại Leeds, chương trình thành công lắm ba à. Con quen được rất nhiều bạn Việt Nam, đến từ cả ba vùng miền của tổ quốc. Dù tập luyện mệt mỏi, đôi khi có những bất đồng trong quan điểm, nhưng con vẫn cố gắng hết mình và không bỏ cuộc. Con vui vì mình đã góp được một phần nhỏ vào việc đưa văn hóa quê nhà đến với bạn bè quốc tế. Đứng trên sân khấu, mặc áo dài trắng và múa nón làm con nhớ đến những ngày còn đi học ở nhà. Nhìn màu lá cờ đỏ sao vàng kết thúc chương trình, mà lòng con tự hào vì được sinh ra là người Việt Nam. Đôi khi, bạn bè vẫn thường hỏi “có nhớ nhà không?”, con chẳng trả lời, mà chỉ cười, vì nỗi nhớ quê trong con chẳng thể diễn tả nổi bằng lời. Nước Anh – dạy con biết YÊU, biết NHỚ.

3. Nước Anh – tiếp nối đam mê, con trưởng thành.
Bạn bè hay hỏi con: “Tại sao bạn nấu nhiều thế?”, “Tại sao bạn không học để trở thành một đầu bếp mà lại học kinh tế?”. Con luôn đáp lại họ bằng một nụ cười thật tươi và câu trả lời mãi như một “Nấu ăn là một đam mê khác của mình”. Ngày còn nhỏ, ông nội luôn là người chăm sóc từng bữa ăn cho con. Con thích ôm cánh tay ông khi ông ngồi bên bếp lửa, và cứ thế con yêu cái mùi khói, mùi dầu mỡ lúc nào không hay. Và con mơ trở thành một cô chủ nhỏ – cô chủ căn bếp của riêng con. Mỗi khi thử nấu một món mới, tự nhiên con chỉ ước được ở bên cả nhà, để ba là người đầu tiên cho điểm, mẹ là người vỗ vai ủng hộ con cố lên; để nhìn chị gái giơ lên ngón tay cái hay đơn giản là nhìn hai nhóc e cùng “xâu xé” nếu món ăn hôm ấy con làm thật ngon. Ba bảo cứ nấu ăn theo cách cảm nhận của riêng con. Vậy nên, những lúc rảnh rỗi, con vẫn thử nấu một vài món quen thuộc, nhưng lại thêm nếm gia vị khác nhau. Đúng là gia vị khác, món ăn vẫn ngon nhưng mang theo một mùi rất riêng ba ạ. Con vẫn đang theo đuổi đam mê ấy ba à! Con muốn nấu ăn ngon được như ông nội và ba.

Năm một cũng không dễ “nhằn” như con đã nghĩ. Con vẫn gặp khó khăn về ngôn ngữ, vẫn có những giờ học ngồi nghe giảng mà chẳng hiểu gì, về đến nhà lại phải cặm cụi đọc sách rồi tự học. Con vẫn có những đêm trắng viết bài, vẫn lo lắng mỗi khi đến gần kì thi nhưng con gái ba giỏi lắm ba à. Con kiên trì và chẳng bao giờ chịu bỏ cuộc. Con biết hối hận, biết tự giận mình mỗi khi con làm loạn thời gian biểu, hay chẳng học chăm để rồi một bài kiểm tra nào đó bị điểm kém. Và cứ mỗi lần mắc lỗi, chẳng có ba mẹ ở bên nhắc nhở, con tự nhìn lại, sửa đổi và con thấy mình lớn hơn.

Nhìn lại, nước Anh cho con nhiều hơn những gì con vẫn tưởng. Và tự lúc nào không hay, con yêu nước Anh nhiều như thế!

Cùng Danh Mục:

Liên Quan Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *